28 thg 9, 2009

Đó rất có thể là bố tớ....

Con chưa bao giờ tự hào về bố. Con luôn lúng túng khi có đứa bạn nào hỏi về nghê nghiệp của bố. Con muốn giấu nhẹm đi và điếng người khi có đứa nào trong lớp nói chuyện tình cờ văng ra câu: " Trông mày như thằng xe ôm í". Bởi vì bố là một xe ôm.

Có lần, bố mắng con về chuyện học hành, bảo con không bằng con nhà người ta, con đã buột miệng: "Bố cũng đâu bằng bố nhà người ta". Bố đã tát con. Sau trận cãi nhau to ấy, con ôm mặt khóc, trách bản tính cục cằn của một ông xe ôm không bao giờ khác đi được. Mấy ngày trời con đã không nói chuyện với bố, bố ngồi ở đâu thì con đi ra chỗ khác.

Bố đừng có nói cười sang sảng và cũng đừng có tìm cách trêu con. Cũng không phải tự dưng lại cho con và thằng Lương tiền mua bánh ngọt ăn. Tiền bố kiếm được bao nhiêu đâu. Cuối tháng chẳng đưa cho mẹ được mấy, mẹ lại chả cằn nhằn cho cả ngày. Bố vất vả nuôi con đến tận lúc vào đại học, thế mà con dám ăn nói hỗn xược hay sao, có oan ức gì...

Bố biết không, con ghét nhất là đi qua bến xe, chỗ bố thường đứng để bắt khách. Một cảm giác vô cùng khó chịu khi con nhìn thấy bố: trưa nắng chài chãi, bố vạ vật đứng ngồi ở bến xe nắng như đổ lửa, bụi đất mù mịt. Rồi cứ hễ có xe khách về là chạy cật lực theo đến tận lúc xe dừng. Rồi tranh giành, rồi mời chào nhốn nháo, rồi mặc cả, cò cưa đắt rẻ. Mà cứ hệt như ăn xin ấy, đa số người ta lắc đầu nguây nguẩy, chẳng thèm trả lời, gạt ra, thậm chí quát, đuổi,... Bố
đã bốn mấy tuổi rồi, tại sao còn phải chạy thục mạng theo xe khách, còn phải tranh giành? Bố ở nhà nói to. cười to, oai như thế, sao ra bến phải quỵ lụy xin xỏ người ta, sao phải nghe người ta quát?...

...Nhà chẳng có tiền tích cóp bao giờ, con đi học, bố càng phải bám chắc cái nghề xe ôm hơn. Không thì biết làm gì cho ra tiền. Người ta thường thắc mắc tại sao bao nhiêu vụ xe ôm bị cướp, bị giết vì người ta cứ cố giữ lấy cái xe. Chỉ có những ông xe ôm mới hiểu. Mất xe là mất toi luôn cái cần câu cơm, mất công việc, mất nghê, là chết đói. Thế nên còn nước còn tát, phải cố giành giật lại cái xe. Thế nhưng dù hiểu được như thế, con vẫn mong bố đừng là anh hùng, đừng có lúc nào cũng " tao chẳng sợ ai, chả sợ cái gì hết!". Con mong bố sợ thật nhiều thứ. Vì con lo lắm...

...Con có nghe người ta nói, mỗi ngày phải tham gia giao thông giống như tham gia một trận chiến. Khi người thân của mình về nhà đầy đủ mới hết lo. Người ta chỉ có đoạn đi làm và đoạn về trên quãng đường quen thuộc thôi. Còn bố thì chạy cả ngày trên khắp các nẻo đường. Lúc con đang học, đang ghi bài trên lớp, đang cười đùa cùng bạn bè, thì bố đang rong ruổi ở tận đâu, tận con đường nào chở khách?...

...Mỗi khi trời mưa, lũ bạn con ngồi trong lớp thường nghĩ đến chỗ quần áo ngoài trời chưa kịp cất. Quần áo thì có là gì, con còn có một người thân lúc nào cũng đứng ngoài trời và chắc chắn đang chịu cơn mưa gió. Xót xa nhiều lắm...

Con chẳng thể thay đổi được gì. Bao nhiêu năm trôi qua, con vẫn không thể nói là con thích nghề xe ôm của bố. Nhưng giờ đây, đến lớp con thường vận động bạn bè rằng: Khi có chú xe ôm nào mời đi xe, nếu không đi mọi người có thể làm ơn trả lời " không" hay lắc đầu một cách vui vẻ thay vì khó chịu được không? Bởi vì đó là giây phút hy vọng công việc rất chính đáng của họ. Bởi vì họ rất ít khi được đối xử như vậy. Và còn bởi vì, đó có thể chính là ...bố tớ.

23 thg 9, 2009

bun wa

bit khi nao moi het xui day nhi~
bx lai gian nua
uh ma thoi cu de bx gian di
gian cho khoe nguoi chu de trong long chac ba~ am uc lam
con thuong thi moi con gian chu
tranh thu som nhat de tham bx
co gang nhe autolite

12 thg 9, 2009

xóm trọ

Nó lẳng lặng xếp từng bộ áo quần còn sót lại vào túi xách. Là túi xách của má, không phải là xách của nó. Vẫn là cái cảm giác giống giống như 10 ngày về trước. Nhưng mà khác, một cái gì đó thật khác.

Cảm giác xa quê, chia tay những gì thân thuộc nhất, gắn bó nhất suốt 18 năm trời lại thật khác với cái cảm giác như bị bỏ lại bơ vơ giữa chốn Sài Gòn tấp nập. Thế là má cũng phải theo chuyến tàu Bắc Nam trở về quê, cuối cùng thì giờ chỉ còn lại mình nó, chỉ mình nó thôi đấy nhé.

Má khóc, ôm nó vào lòng mà khóc, từ đêm qua má đã khóc rồi, còn nó thì cứ quay mặt đi, nước mắt chảy dài. Má dặn dò nó nhiều điều, với má nó cũng cứ mãi còn bé bỏng lắm. Nó muốn ôm má lắm, muốn má ôm nó vào lòng lắm, nhưng mà nó sợ, nó sợ nó sẽ khóc nấc lên mất, nó phải tỏ ra là mình cứng rắn, phải tỏ ra là mạnh mẽ để má khỏi lo lắng cho nó nhiều khi một mình nó ở lại cái đất Sài Gòn này. Nó bặm môi thật chặt, nín khóc, xách giỏ đồ của má lên xe theo chú ra ga.

Sân ga thật buồn. Trống trải. Tay nó cứ siết chặt tay má. Và, nó không khóc. Nó nhìn lan man vào một khoảng không vô định mà chính nó cũng chẳng biết, nó không nghĩ ngợi gì, nói đúng hơn là chẳng muốn cho mình nghĩ ngợi gì. Nó sợ...

Rồi cũng đến cái giờ phút ấy. Tàu chuyển bánh...Nó òa lên nức nở, cảm giác trống rỗng, trong lòng hụt đi một khoảng nhìn chuyến tàu xa dần, xa dần rồi khuất mất...Nó biết chuyến tàu đó về đâu, và nó biết phải còn lâu lắm trên chuyến tàu khác như thế sẽ có nó. Còn lâu lắm...

Trời bỗng mưa. Cơn mưa rào không báo trước, ồn ào, xối xả, và nó cũng chẳng ngại ngần gì che giấu đi nhưng giọt nước mắt lăn dài. Nó ngồi đó, thẫn thờ giữa hàng ghế chờ tàu, mặc cho mưa xối xả bắn tí tách vào nó. Vậy là giờ chỉ còn mình nó, là tự nó bước đi trên con đường của nó, chỉ mình nó thôi đấy, một mình nó thôi...

Trời mưa rồi tạnh ngay, nó quẹt nước mắt, đeo ba lô lên vai và rồi bước vội, đường Sài Gòn nó chưa rành nhưng nó biết đó là con đường về xóm trọ của nó nơi nó sẽ sống trong suốt 4 năm đại học đầy gian lao mà nó đang bước đến...Nó bước nhanh, thật nhanh về hướng ấy...

9 thg 9, 2009

Đêm mùa thi

Đêm mùa thi thức cùng tiếng dế

Nghe ấm nồng tách sữa mẹ pha

Có những đêm

Ngủ mê giữa sách vở bộn bề

Ba âm thầm khoác cho chiếc áo

Nụ hôn ngọt ngào ...lên trán con

Đêm mùa thi

Con thấy mình chợt lớn

Những ước mơ ...không quá xa tay mình

Thầy cô đã cho con đôi cánh

Bay lên khung trời - cùng với niềm tin

Viet cho nguoi toi yeu

Du cho the nao di chang nua a van mai mai cho doi moi minh bx thoi
Bao nhiu ng a da tung bit ,chi co bx la lam a rung dong,bx co nho bai hat ma a tung tang bx ko
Loi bh do luc nao cung la nhung noi niem cua a
" Tinh la chiec la thu vang roi buon roi
tinh la nhung nho doi mat em hoi nguoi
....
nho nhau rat nhiu....
anh van doi cho ........"
Tags:

Ngày đẹp trời 9-9